Review Sách - Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa (Reviewer: Trần Vi Sa)



Mình thích cuốn này từ năm lớp 9 nhưng bằng cách nào đó mình lại quên bẵng mất nó đi mãi đến tháng trước mình mới thấy em nó "nằm lì" trong giỏ hàng rồi quyết định mua luôn.


Mình là đứa ăn cực kì nhiều nên thích sách tùy bút ẩm thực cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm. Đọc "Tôi đã ăn cả cánh đồng hoa" mà chỉ hận một nỗi là bao tử mình không phải là bao bố để ăn hết hơn 3000 món trên đất nước hình chữ S này. Nói đến bún thì có bún thang, bún trộn, bún riêu cua, bún bò Huế, bún nước tương, bún đậu mắm tôm,... Nói đến cháo thì là cháo nghêu, cháo lòng, cháo vịt, cháo thịt băm, cháo hạt sen, cháo lươn, cháo tôm... rồi còn chưa kể đến món cháo hành đặc sắc của Thị Nở nữa. Bởi thế lúc nhỏ mình mới có một ước mơ "to bự" là được đặt chân đến hết vùng miền đất Việt ăn hết đặc sản nước mình rồi thử luôn cả cháo hành bất hủ của Thị Nở nữa thì lúc đó hạnh phúc mới được gọi tên.


Mình đọc cuốn này mất khoảng gần ba tuần nhưng đến hơn nửa thì mình dừng ngang vì thấy không còn phù hợp với mục tiêu của mình đề ra nữa. Nhưng dù sao đi nữa, mình cũng highly recommend mọi người đọc cuốn này.


"Tôi đã ăn cả cánh đồng hoa" dài cỡ 319 trang, đọc mà thấy hơi tưng tức vì não bộ phải hoạt động hết công suất để thử tưởng tượng xem món đó như thế nào mà cô lại viết lắm chữ rứa, với cả miệng thì chã được ăn mà não cứ mãi chạy việc chã biết sao gọi là ngon, chã biết mình ăn được không rồi chã biết mình thích không nữa cơ. Mà "khẩu vị thì miễn bình luận. Tại sao lại thích món nọ mà không thích món kia thì chính bản thân ta cũng không lý giải được đâu. Kiểu như "Tại sao em lại yêu anh" ấy. Yêu thì cứ biết yêu thôi, chẻ ngọn ta làm gì. Có phải rau muống ăn gỏi đâu mà chẻ thành từng sợi hở Trời?"


Đọc vô đoạn đầu thì mình cứ như " tươi không cần tưới" vì cô hết lời khen Quảng Ngãi cơ đấy:

"Đường phèn, đường phổi và đường mạch nha,... sau này tôi mới biết Quảng Ngãi mấy chục năm nay nổi tiếng với những nhà máy đường và bánh kẹo lớn nhất cả nước, sản phẩm xuất đi khắp thế giới."


Đọc đến phần tiếp theo thì bị nhem thèm nào là bún riêu, bún thang, bánh mì, bánh kiến, bánh đa cua, quẩy Hà Nội,... không biết bao nhiêu là món. Thế rồi mình cũng được đưa đến Hà Nội. Đến "vùng đất vốn được tiếng "oan" là thanh lịch nhất nước mới có một sản phẩm văn hóa quái gở và dị dạng gây kinh ngạc cho không chỉ người nước ngoài mà còn toàn cốt Việt là "bún mắng cháo chửi". Đọc thêm nữa mới biết trứng lộn của Việt Nam đâu có gì là ghê gớm so với Kiviak của Geenland (Kiviak gồm lủng củng mấy trăm con chim Auk được nhét vào trong một túi da hải cẩu rồi đem chôn xuống đất vài tháng, tới khi đào lên ăn thì chim chóc đã hóa lỏng toàn phần, người ta ăn chất lỏng đó mà lấy làm sung sướng). Và thế là đến hơn nữa cuốn sách.


Vì thấy không còn hợp với mục tiêu ban đầu mình đề ra nữa nên mình quyết định dừng lại và tiếp tục với "Không sợ chậm, chỉ sợ dừng" của Vãn Tình.


Nói chung "Người ta vẫn nói tuổi 56 là tuổi khôn ngoan nhất; 46 là tuổi thành đạt nhất; 36 rõ ràng quyến rũ nhất; 26 chất đầy nhiệt tình và hoài bão, còn tuổi 16 thì sao nhỉ? "khao khát ẩm thực nhất". Hy vọng rằng ở cái tuổi thành đạt nhất thì tâm hồn ăn uống của tuổi 16 vẫn còn đeo bám mình.


Chúc mọi người có trải nghiệm vui vẻ cùng "Tôi đã ăn cả cánh đồng hoa" và ăn được những hết cả hơn 3000 thứ của lạ thủng nồi trôi đế trong cuốn sách này.



Tác giả: Di Li

Reviewer: Trần Vi Sa

Mới hơn Cũ hơn

Biểu mẫu liên hệ