Cuộc Đời - Thanh Xuân - Tuổi Trẻ



Một ngày nọ, không kể là ngày bầu trời trong xanh đầy nắng ấm hay xám xịt những vầng mây đen đang chuẩn bị trút xuống mặt đường một cơn mưa, ngày mà tôi một mình đi trên đoạn đường dài chật hẹp, ngày mà tôi bỗng thấy cuộc sống này quá đổi ngột ngạt, tôi lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ vứt tất cả mọi thứ vào một góc, rồi cũng lặng lẽ bước ra ngoài một mình. Không hẵn là cảm thấy cô đơn, vì những chuyện tôi phải làm, những điều tôi phải suy nghĩ rất nhiều cho nên tâm hồn từ lâu đã chật cứng một khoảng, còn chỗ đâu những nỗi buồn thoang thoảng vu vơ hiện diện. Bây giờ tôi đơn giản là đang sống trong những ngày tuổi trẻ, có việc để làm, có điều phải lo toan, có những thứ bắt buộc bản thân phải bận rộn, không phải nghĩ suy đến quá nhiều điều vô bổ ví dụ như là "tôi có đang hài lòng với tuổi trẻ mình?", "Có đang dù một chút muốn buông bỏ tất cả để một giây thành thật với chính mình?".

Hôm nay tôi ở đây, là muốn buộc bạch về những điều đó. Không quá phô trương, không quá cầu kì câu chữ, những gì xuất phát từ cảm xúc chắc hẵn đáng được trân trọng hơn bao giờ hết

Khi còn nhỏ, tôi hỏi ba về ước mơ, ba bảo rằng "con còn quá nhỏ để có cho mình một ước mơ". Lớn hơn một chút tôi vẫn hỏi ba câu hỏi đó, ba bảo rằng "ước mơ là thứ mà con khao khát đạt được". Khi vào cấp ba, tôi không hỏi ba về ước mơ nữa ngược lại ông ấy hỏi tôi "Sau này con muốn làm gì?". Tôi nhớ mình đã ngờ nghệch ra mấy giây, rốt cuộc lúc đó mình mong muốn thành cái gì nhỉ?. Để rồi tôi kết thúc "cú bật nhảy" mười tám năm chuẩn bị cho tương lai bằng câu trả lời "con không biết".

Từ khi còn rất nhỏ tôi đã được dạy dỗ là phải nghe lời ba mẹ, chăm chỉ học thật giỏi, thành tích phải đạt thật cao, có như thế trong mắt người khác tôi mới là một đứa trẻ toàn diện về mọi mặt. Khi tôi lên học lớp 12, khi mà cầm trên tay cây viết điền vào phiếu nguyện vọng đại học, tôi như một đứa trẻ bỗng bị bỏ rơi ngoài biển xa, bối rối cùng bất lực, loay hoay ngó ngang ngó dọc chẳng biết nên làm gì, khoảng trống ngay ngắn trong tờ giấy thẳng tắp lại có ý nghĩa vô cùng quan trọng trên con đường mà tôi sắp sửa đối mặt trong tương lai, là nơi mà người ta vẫn hay gọi là bước đệm đầu tiên để hiện thực hóa ước mơ của bản thân. Nhưng trước giờ, tôi hoàn toàn không biết mình khao khát trở thành cái gì, mong muốn làm cái gì, hay đơn giản là thích điều gì, sống như một con rối được lập trình sẵn, mất phương hướng, mất luôn cả ý nghĩ chiến đấu, phải, cuộc đời mỗi người giống như một trận chiến, nếu không đủ khả năng phòng vệ và chiến đấu, chắc chắn bạn sẽ thua, thậm chí thua một cách thảm hại. Và cuối cùng của cuối cùng tôi vẫn giống như mình của những ngày xa xưa, vẫn nghe lời ba mẹ, học vào một ngành học mà tôi không có một chút cảm xúc nào.

Viết bài viết này không phải để nuối tiếc cho quá khứ, càng không phải trấn tỉnh bản thân trước một hành trình đã đi qua trong yếu mềm cùng cay đắng, mà từng câu chữ tồn tại nơi đây như một dạng tưởng niệm đầy kiêu hãnh cũng thật bi ai
về cuộc đời của một con người, về thanh xuân, về tuổi trẻ.

Có người lấy kết quả để đánh giá sự thành công của một người nào đó, có người lại lấy quá trình để làm thước đo, nhưng rất ít người lấy xuất phát điểm đặt lên bàn cân, vì ngay từ khi bắt đầu dù mạnh mẽ hay yếu đuối thì tất cả vẫn sẽ đứng lên và tiếp tục tiến về phía trước, không phải sao?. Chúng ta chỉ việc tin tưởng vào bản thân thôi, rồi một ngày thanh xuân sẽ lại rực rỡ như đã từng, tuổi trẻ sẽ lại trở nên lung linh như đã từng, cuộc sống từ đó cũng bình yên và xuất hiện nhiều niềm vui hơn, không còn tồn tại đau khổ hay một ân hận nào.

Tác giả: Tường Vi (Thành viên NHB-Blue Team)
Mới hơn Cũ hơn

Biểu mẫu liên hệ