Vấp Ngã Hay Trưởng Thành?


Trong cuộc sống này, có biết bao người đáng để chúng ta yêu thương và dành tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ người thân mà bạn yêu nhất là ai chưa? Tôi sẽ đoán ra câu trả lời của đa số là Mẹ, một phần khác là Bà, một phần khác là anh trai hoặc chị gái, một phần khác nữa lại là bạn bè, thầy cô, một phần khác nữa sẽ có câu trả lời là Bố và tôi là một trong một phần khác đó.

Tôi không xác định được mình muốn viết gì trong bài viết này. Đầu tôi luôn là một đống hỗn độn mỗi khi nghĩ về Bố. Bố là một hình bóng chiếm tình yêu lớn trong tim tôi, nhưng bố cũng là người để lại trong tôi cú ngã đầu đời khiến tôi chênh vênh nhất. Đúng vậy, người đàn ông che chở, yêu thương tôi suốt cả tuổi thơ lại bỏ tôi đi vào một ngày không hề báo trước. Thử hỏi, bạn có thể đứng vững không nếu là tôi?

Không được sinh ra trong gia đình điều kiện, nhưng lại được nuông chiều như một nàng công chúa. Trong kí ức của tôi về những ngày còn có bố, đó là những tháng ngày yên bình nhất, những tháng ngày mà bây giờ dù bằng mọi giá tôi sẵn sàng đánh đổi để được quay trở về. Bố không hoàn hảo, bố không giàu có, nhưng chỉ cần là điều tôi thích bố sẽ luôn cố gắng đem lại cho tôi. Trong kí ức của tôi về những ngày xưa xa xôi ấy, không có đòn roi, không có quát mắng, bố nuôi tôi lớn bằng tình thương, bằng vòng tay to lớn hứa bên tôi đến cuối cuộc đời.

Thế rồi bố đi! Bố không thất hứa. Đúng là bố đã bên tôi cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời mình, chỉ là chính tôi cũng không biết đó là “ngày cuối cùng” mà tôi có thể gọi bố một tiếng “bố ơi”. Đó là vào khai giảng năm lớp 6 của tôi, Bố trút hơi thở cuối cùng sau thời gian dài chiến đấu với căn bệnh ung thư phổi. Tôi không thể nghĩ được ngày hôm ấy bố đã cố gắng thế nào để đợi tôi về rồi mới thanh thản nhắm mắt xuôi tay. Ngày ấy còn nhỏ quá, không nghĩ được nhiều như bây giờ, tôi chỉ có thể nhớ rằng những tháng ngày sau khi bố đi cuộc đời tôi đã sang một trang khác. Những ngày tháng chỉ toàn màu đen, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi không thể nghĩ được mình sẽ sống những ngày tháng tiếp theo như thế nào sau khi bố đi. Đó là quãng đời mà bây giờ khi đã lớn, đã là cô sinh viên đại học, tôi không bao giờ muốn nhớ lại dù chỉ trong vài giây. Sau khi bố đi, tôi mất hoàn toàn mục tiêu sống, tôi không biết mình nên làm gì và bắt đầu như thế nào. Thời gian đầu đã khóc rất nhiều, kể từ đó tôi ghét khai giảng, ghét đêm giao thừa, ghét Tết, ghét tất cả những ngày lễ chỉ vì những ngày đó sẽ khiến tôi nhớ bố nhiều hơn. Đã hơn một lần tôi trách bố tại sao lại bỏ tôi lại mà đi như thế, hơn một lần tôi đổ lỗi cho số phận, hơn một lần tôi đặt câu hỏi “Mất bố ở tuổi 11 liệu có sớm quá hay không? Liệu cuộc đời có quá bất công với mình hay không?”.

Quãng thời gian trượt dài trong đau khổ, tưởng chứng như không thể đứng lên ấy thế rồi cũng đã qua cả rồi. Thời gian trôi qua không khiến vết thương lòng mất đi nhưng đã bớt phần đau đớn. Bằng một cách nào đó tôi đứng lên được, tôi bắt đầu lại từ đầu, từng bước, từng bước... Bây giờ khi đã trưởng thành và biết suy nghĩ hơn, tôi không còn oán trách hay coi việc bố đi là một cú  ngã như vài năm trước tôi đã từng nghĩ. Cuộc sống không có bố khiến tôi trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bạn bè cùng tuổi. Vào những kì thi quan trọng, những dấu mốc trong cuộc đời tôi có thể mạnh mẽ đối diện và tự chọn cho mình những hướng đi riêng. Quan trọng hơn cả, việc bố ra đi giúp tôi biết mình cần yêu mẹ nhiều hơn, yêu thêm cả phần của bố nữa và tôi biết trân trọng gia đình hơn.

Tôi lấy bố làm động lực sống, để mỗi khi vấp ngã hay gặp khó khăn tôi lại tự nhắc mình: “Năm ấy mình có thể vực dậy đứng lên đi tiếp thì tại sao lần này lại không”. Tôi thi được vào trường cấp 3 mình mong muốn và luôn giữ được thành tích tốt. Tiếp đó là thi đậu vào ngôi trường đại học mà mình thích. Cuộc sống xa nhà nhiều khó khăn nhưng tôi nghĩ mình có thể can đảm đối diện vì tôi biết đó là điều mà bố mong muốn. Tôi đã làm được phân nửa lời hứa với bố. Học tập tốt, chăm sóc tốt cho bản thân và yêu gia đình nhiều hơn. Ngày bố đi, điều bố lo lắng nhất chính là cuộc sống của hai anh em tôi. “Bố ơi, bố hãy yên tâm nhé. Chúng con đều đã lớn rồi. Chúng con sẽ sống cuộc đời của mình thật tốt. Và chúng con sẽ chăm sóc mẹ".

Cuộc sống của mỗi chúng ta đều sẽ có những khó khăn, vấp ngã. Đôi khi chúng ta sẽ nản chí và mất phương hướng. Hãy cứ khóc nhé, sau đó dành thời gian để nghĩ xem mình cần làm gì tiếp theo. Chúng ta đều có quyền đau buồn, đều có quyền suy sụp, nhưng đừng quá lâu. Vui cũng hết một đời, buồn cũng hết một đời, vậy tại sao không chọn vui cả một đời? “Vấp ngã hay trưởng thành” là ở cách nhìn nhận của mỗi người. Hãy luôn nhớ rằng: không có đêm tối vĩnh hằng chỉ có bình minh chưa ló. Chúc an yên nhé các chàng trai, cô gái!

Tác giả: Nguyễn Thảo (Thành viên NHB-Blue Team)
Mới hơn Cũ hơn

Biểu mẫu liên hệ