Mỗi người ai cũng có thời gian, nó như cơn gió vô tình cuốn trôi đi tất cả mọi nơi mà nó đi qua, để lại những hạt bụi hoài niệm còn vương vấn nơi trần thế. Những tưởng con người sẽ vì vậy mà đi qua, tiếp tục hành trình cùng thời gian, theo đuổi những con gió mới, nhưng không.
Con người vốn là sinh vật mềm yếu nhưng cố chấp, họ không chấp nhận những gì thời gian mang đi và đem lại, họ chỉ biết trách thời gian nhẫn tâm trôi đi mà chìm đắm trong quá khứ, chẳng chịu buông tay. Và cứ như thế, vạn vật đổi thay, sự say mê biến thành ngu muội, kỉ niệm ngày xưa bị cơn mưa rào thấm ướt không thể bay trở về. Cánh hoa đỏ rực vì thế mà rũ rượi rơi xuống nền đất lạnh vốn dĩ đối lập với sự rực rỡ như lửa của nó. Tại sao lại phải như vậy? Sao lại cứ hoài niệm, mong chờ vào dòng nước vốn dĩ đã chảy đi mất lúc nào mà không nhìn vào dòng nước mới của hiện tại? Chỉ vì sự mệt mỏi nhất thời thôi sao? Hay vì cái cuộc sống khắc nghiệt này đã cho bạn biết bạn từng sai lầm khi nghĩ về một cuộc đời màu hồng hạnh phúc. Thật đau đớn khi phải nói những điều mà bạn làm rất vô dụng.
Thời gian không như kim đồng hồ để bạn có thể chỉnh nó trở về là trở về. Con người cần nhận ra một điều rằng, dòng suối không bao giờ chảy ngược lên trên, kim đồng hồ không bao giờ chạy từ phải sang trái, cơn gió luôn một đi không trở lại, tất cả đều là thời gian trôi chảy. Chính vì thế, đừng hoài niệm đến nổi đắm chìm, quá khứ vốn phải trôi đi, và nó vốn là tự do. Chỉ có đi, quá khứ mới có thể nhường chỗ cho một tương lai khác, và cũng hãy nhớ rằng, tương lai không bao giờ là mãi mãi, rồi có một ngày tương lai cũng sẽ trở thành quá khứ, nó sẽ già đi và rơi rụng như chiếc lá khô, mà đã là lá khô, thì mãi mãi không thể gắn lại trên cành và trở thành một chiếc lá xanh tươi được.
Con người đừng chỉ biết sống trong quá khứ, đắm chìm vào một thời huy hoàng, thất vọng vì một lời hứa đã qua, đau buồn vì một cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng. Đừng chỉ biết ngồi yên mà trông đợi quá khứ ôm lấy mình. Vì quá khứ muốn tự do và ghét sự ràng buộc, cho dù là đẹp nhất hay tồi tệ nhất, quá khứ vẫn ở đó nhìn bạn tiếp tục trên con đường của mình, chỉ có điều, chúng ta không thể sống trong chúng được nữa, cho nên đừng cố chấp mà cứ khư khư ôm lấy nó, hãy buông tha quá khứ. Buông tha không có nghĩa là bỏ mặc, chỉ là chúng ta rời xa chúng một chút, nở nụ cười sau giọt nước mắt luyến tiếc, và tiếp tục sống, đi trên con đường của mình.
Nếu cho tôi một cỗ máy trở về quá khứ, tôi sẽ hoàn trả và nói rằng: "Vì quá khứ cần được buông tha".
Tác giả: Đỗ Thị Thanh Thảo (Thành viên NHB-Blue Team)
Tags:
Thời Gian