Năm Học Không Trọn Vẹn


Là một cậu bé không may mắn như bạn bè cùng trang lứa, từ nhỏ tôi đã phải sống trong tình cảnh mắt chỉ nhìn được một bên. Thật đáng buồn khi càng lớn lên thì mắt tôi lại ngày một kém đi. Rồi  khi bố mẹ đưa đi khám thì mới hay tin mắt của tôi đến một ngày nào đó sẽ không thể  nhìn thấy được nữa. chính vì lẽ đó, năm học lớp ba tôi đã phải ngồi ngay bàn đầu, giữa hai đứa con gái. Cái vị trí mà tôi chẳng thích thú chút nào cả nhưng vẫn phải ngồi. Vì nếu như tôi không ngồi ở vị trí đó thì tôi chẳng thể nhìn thấy trên bảng cô giáo viết gì cả.

Sau khi vào học được một thời gian thì một chuyện không hay đã sẩy ra với tôi: Tôi buộc phải nghỉ học, vì đôi mắt đã không thể tiếp tục giúp tôi đọc những dòng chữ mà cô giáo viết trên bảng, cũng như những con số, con chữ do tôi ghi chép trong cuốn vở nữa. Lúc ấy, tôi rất chán nản vì đôi mắt của mình. Nhưng rồi, được sự quan tâm của cô giáo và bạn bè, một lần nữa tôi lại được tới trường.

Chuyện là thế này:
Sau khi không còn khả năng đọc được những dòng chữ trên bảng hay trong sách. Tôi liền tự động nghỉ học mà chẳng buồn báo với cô giáo một lời nào. Mấy hôm sau, trong lúc cả nhà đang ăn cơm thì bỗng cô giáo của tôi tìm tới. Khi đó, tôi cảm thấy rất tủi thân và xấu hổ. Tôi vội buông bát rồi đi thẳng vào phòng. Hóa ra, cô thấy tôi nghỉ nhiều quá nên đã tìm đến tận nhà để nói chuyện với gia đình. Cô cố thuyết phục gia đình để tôi có thể lại một lần nữa được đến trường. Một mình ngồi trong phòng, tôi lẵng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của cô và gia đình.

Tôi nhớ rất rõ cô nói rằng: 
Thật ra thì lực học của cháu không phải là kém, chỉ có điều trước đây cháu nó mải chơi quá. Nhưng gần đây thì thái độ học hành của cháu đã tiến bộ hơn rất nhiều. Giờ mắt cháu đã như vậy, nếu gia đình mình cứ để cháu ở nhà thì thiệt thòi cho cháu quá…. Thôi thì bây giờ gia đình cứ cho cháu  nó đến lớp cho vui, có bạn có bè nó cũng đỡ buồn. Nếu không nhìn thấy thì đến ngồi nghe thôi cũng được...

Cuối cùng gia đình tôi cũng bị thuyết phục bởi sự quan tâm và những lời khuyên chân thành của cô. Kết thúc buổi gặp mặt, bố tôi tỏ ra hết sức thán phục sen lẫn kính trọng và hứa sẽ để cho tôi được đến lớp. Khi tiễn cô ra cổng ông không ngớt nói lời cảm ơn.
Sau buổi gặp mặt hôm đó gia đình đã đồng ý cho tôi trở lại trường. Khi Ngồi trong phòng, nghe được câu chuyện của cô và bố mẹ, tôi cảm thấy mình như một con thuyền đang trôi lênh đênh trên biển bỗng gặp được một hòn đảo giữa đại dương mênh mông. Vậy là từ ngày mai tôi lại được đến trường như các bạn khác rồi, lại được đi chơi cùng lũ bạn nghịch như quỷ sứ của tôi. Ngay từ sáng hôm sau, tôi bắt đầu cắp sách tới trường với chiếc cặp thân yêu. Trong thời gian  phải sống với tình cảnh mắt không còn nhìn rõ đó,  tôi lại rất chăm chỉ học tập.  Bóng tối đã giúp tôi thấy được ánh sáng của đôi mắt quý giá, quan trọng biết chừng nào với mỗi con người; đồng thời tôi cũng chợt nhận ra lực học của mình cũng đâu đến nỗi. Chẳng qua trước đây mình mải chơi quá mà thôi.

Quả nhiên, sự chăm chỉ cần cù của tôi trong thời gian này cuối cùng cũng đã mang lại kết quả khá ấn tượng. Hôm ấy, nhờ có Thoa đọc đề bài trên bảng cho tôi mà tôi đã được một con chín tươi rói trong vở. Tuy nó chỉ là một điểm chín nhưng nhờ nó mà tôi tìm ra được thực lục học thật sự của mình. Đó là con chín điểm toán đầu tiên mà tôi có được trong suốt thời gian kể từ đầu năm học tới giờ. Quả thật hôm ấy tôi rất vui và hạnh phúc. Trưa đó tôi về khoe với cả nhà, ai cũng tỏ ra rất vui mừng và phấn khởi. Kể từ hôm ấy, tôi luôn dành được điểm cao ở cả hai môn toán và tiếng việt. Tôi đã bắt đầu chú ý nghe cô giáo giảng bài hơn và hay dơ tay phát biểu hơn. Cả lớp ai cũng ngạc nhiên với thái độ học của tôi. Chỉ một thời gian ngắn mà tôi đang từ đứng thứ gần như bét lớp tăng lên đứng ở vị trí tốp năm học sinh tốt nhất. Tôi đạt được đến vị trí đó là nhờ vào sự nhiệt tình giúp đỡ của các bạn trong tổ, và đặc biệt là hai bạn ngồi cùng bàn Thoa và Huệ. Nhưng, niềm vui ấy của tôi lại chẳng được kéo dài đến hết năm như tôi đã từng hi vọng. Hôm ấy, là một ngày nắng nóng, khoảng giữa tháng ba dương lịch. Khi thấy tôi bước lại gần cô khẽ hỏi:

Thế hôm nay em có làm được bài không?

Dạ, thưa cô, em có làm được ạ. 

Nhưng…… cô ơi.….

Gì vậy em?

Thưa cô….. Thưa cô…. Từ mai em muốn xin phép cô cho em được nghỉ học ạ.

Sao vậy em? (Cô ngạc nhiên hỏi)

Dạ! Vì bây giờ mắt của em nó quá kém rồi ạ, em không thể viết được nữa rồi cô ạ….

Nói xong tôi bỗng òa khóc. Lúc này cả lớp đều ngồi im lặng. Dường như một vài bạn cũng đã khóc. Không khí trong lớp lúc này thật ảm đạm, tất cả lớp đều ngồi im lặng một cách đáng sợ. Ngậm ngùi chia tay lũ bạn thân, lặng lẽ rời xa mái trường thân yêu biết bao kỉ niệm vui buồn. Cứ nghĩ đến việc không được gặp bạn bè, đùa nghịch với bọn chúng nữa, không được tham ra chơi những trò chơi như: nhảy dây, đuổi bắt, hay nhảy bậc nữa thì trái tim tôi như vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh.

Ngày hôm đó, lúc ra về tôi lặng lẽ đi chậm chạp trên con đường quen thuộc mà hang ngày tôi vẫn đi, Con đường đất đỏ với hang cây xanh. Đó là lần cuối cùng tôi được đi trên con đường làng quen thuộc ấy với chiếc cặp thân thương. Trên khuân mặt tôi lộ rõ vẻ lo lắng và u buồn. Chính tôi ngay lúc đó cũng chẳng biết mình lo sợ điều gì nữa, mà hình như lúc ấy tôi rất sợ bị ngã và sợ ma bắt thì phải. Giữa trưa trời nắng chang chang, chỉ có mình tôi là lặng lẽ đi trên con đường làng ấy với trên vai là chiếc cặp mà tôi hết mực yêu thương nó. Trên trán mồ hôi nhễ nhại nhỏ xuống từng dòng hòa lẫn vào nước mắt. biến tôi thành một cậu bé mặt thì đỏ gắt, đi đứng thì lò dò bước từng chút một trên con đường đất đỏ. Vắng tanh không có lấy một bóng người.

Ở nhà mọi người đợi lâu quá không thấy tôi về thì bắt đầu lo lắng và vội vã  đi tìm. Khi bố gặp được tôi thì tôi đã đi được nửa quãng đường từ trường về nhà rồi. Nhìn thấy tôi khóc, bố  hỏi:

Tại sao con khóc? 

Lúc đó tôi chỉ giám trả lời là tôi sợ bị ma bắt chứ không giám khai là mình đã quyết định nghỉ học. Nhưng rồi thì gia đình tôi cũng biết tôi đã bỏ học, cả nhà chẳng ai nói gì đến chuyện tôi bỏ học nữa. Vì lúc này mắt tôi đã kém lắm rồi, chỉ có thể nhìn được những đồ vật lớn và mặt đường để đi lại thôi. Chứ còn những con chữ, con số thì tôi không thể đọc được nữa.

Như vậy là từ cái ngày định mệnh  đó tôi chưa một lần được gặp lại các bạn học cùng lớp ngoại trừ người anh họ, còn mấy bạn ở cùng làng thì cũng rất hiếm khi. Trong trái tim tôi luôn khắc sâu những hình ảnh đẹp đẽ, vô tư của năm tháng tuổi học trò và của cả những thầy cô lẫn bạn bè thân thương đã đồng hành cùng với tôi trong suốt thời gian học phổ thông với tấm lòng biết ơn sâu sắc. Bây giờ, tuy đôi mắt không còn nhìn thấy nữa nhưng đó không phải là tảng đá ngăn bước chân tôi trên con đường học vấn. tuy phải học lại từ đầu và muộn hơn các bạn cùng lớp đến vài tuổi nhưng tôi vẫn không ngừng cố gắng, nỗ lực hết sức để hoàn thành việc học của mình với kết quả tốt nhất có thể. Trong tâm trí tôi luôn thầm nhắc nhở bản thân rằng không được gục ngã trước bất kì khó khăn nào. Cho dù trong tương lai còn rất gian nan, thử thách. Phải luôn mạnh mẽ, tự tin, giám đối diện với mọi quyết định mà mình đã đưa ra dù quyết định đó là đúng hay sai……. Đối với tôi nghịch cảnh không phải là tảng đá cản bước chân ta, màsẽ là động lực để ta tiến lên phía trước”.

Tác giả: Hà Minh Viên (Thành viên NHB-Blue Team)
Mới hơn Cũ hơn

Biểu mẫu liên hệ