Thành phố Phương Nam có những ngày nắng rát cả thịt da, nghe mùi khói xèo xèo trên mái tóc thế nhưng có khi lướt qua những cơn mưa thu mát rượi, dễ gần và dễ chịu. Đỏng đảnh, “khó ưa”, hay thất thường là thế nhưng đâu ai nỡ đem tình riêng mà giận trách gì Sài Gòn, rồi tự hỏi “ Sao lại yêu nó nhiều đến vậy!”, phải chăng vì nơi đó ta có Em.
Em! Cô gái chân quê bụi trần không bám, mắt hiền hòa tựa hồ nước sâu, nhưng đâu biết ẩn sau nụ cười nghiêng nghiêng ấy là nỗi niềm lạc lõng đến chênh vênh, giữa lòng Thành Phố lớn thế mà chẳng chứa nổi trái tim nhỏ bé.
Anh! Chàng trai từng trải qua biết bao dặm trường, nay màu da đã ngấm vị phong sương, điềm tĩnh sống trầm ngâm ngắm Sài Gòn qua những năm tháng thay da đổi thịt, guồng quay đè lên đôi vai mệt mỏi, xứ Thành Thị xô bồ làm anh chao đảo, muốn buông bỏ quẳng hết gánh lắng lo và chẳng luyến lưu gì nơi đây.
Trăng năm ấy vừa tròn, thu vừa vào độ chín, duyên nở tình say, trên lối Phố Thị, du dương tiếng dương cầm, ta nắm chặt tay nhau, đi qua hết mùa giông bão... Tựa đầu về quê em yên ả thanh bình.
Ngờ đâu đến lúc bão tàn nhưng không còn chúng ta, ngỡ ngất ngây đắm chìm trong mộng lớn nhưng mộng vỡ nhấn tan con đường ta gặp nhau. Em không nói, anh lặng im và thôi không hỏi...cứ thế quay đầu rời đi để em không thấy mi mắt ướt giọt lệ đắng này. Một câu nói "Em muốn chia tay, vì ngày mai em còn sự nghiệp" với một người mà chẳng phải anh.
Sau tất cả, ngẩng cao đầu anh sẽ đi trên con đường đã chọn một cách nghiêm túc và trách nhiệm. Ngước nhìn chiếc lá xanh xanh, lòng thôi động tình, luyến tiếc càng không có, vì năm đó anh biết đã sống hết mình, chân thành và tự nguyện. Mai này anh kể với con cháu về hồi ức thanh xuân đẹp đẽ cho dù vương vị buồn của ba của ông nó, dặn chúng rằng phải tự thương thân sau những năm tháng yêu người. Đâu ai muốn chờ đợi nhưng đi qua mỏi mòn mờ mịt, dù có hồi âm cách mấy cũng trở nên vô nghĩa.
Đơn giản, vì sống tốt cho mình tình sẽ tự tới khi bản thân đủ hoàn thiện và tiến xa. Thanh xuân không có nhiều vậy nên dành tốt đẹp cho những điều xứng đáng. Đừng trách đừng than vì sự lựa chọn mỗi người là khác nhau. Sống thật vui để chôn vùi đi tổn thương, không có ngày nào là quá dài, không có nỗi đau nào mà chẳng thể phai, đời là đôi lúc nên lắm lúc vấp ngã vực dậy mà đi. Động lực là quá khứ, trân trọng là hiện tại, cố gắng ở tương lai. Hãy nhớ rằng tình yêu vẫn nhuốm màu nước mắt đan xen, dẫu người ta hạnh phúc đấy thôi.
Rồi anh tin mẹ lũ trẻ sẽ đến và thương anh, hơn cả cách mà anh đã từng thương em.
Tác giả: Nguyễn Thơ (Thành viên NHB-Blue Team)
Tags:
Tình Yêu