Ước Mơ Được Bay

   
   Tôi có một ước mơ thật kỳ lạ, đó là được bay!

   Ai đó khi nghe điều ước này sẽ nghĩ tôi bị khùng hoặc ảo tưởng. Nhưng họ sẽ thay đổi suy nghĩ sau khi nghe câu chuyện của tôi. Tôi sinh ra là đứa trẻ bình thường, nhưng khi được 3 tháng tuổi tôi bị mắc căn bệnh viêm não mủ. Gia đình đã đưa tôi đi chạy chữa khắp nơi, có Bác sĩ còn tiên lượng rằng tôi sẽ chết. Nhưng sau những cố gắng của gia đình và các Bác sĩ giúp tôi vượt qua, vượt qua để trở lại với tình yêu thương của gia đình, nhưng cùng với đó tôi phải đối mặt với di chứng của căn bệnh để lại. Tôi không thể tự đi lại được, tôi run rẩy và co quắp, đôi khi không làm chủ được đôi chân. Lên 5 tuổi tôi vẫn còn chập chững tập đi, không được chạy nhảy như chúng bạn và cuộc sống của tôi chỉ là bên mái hiên và khung cửa sổ. Từ đây tôi đã nhìn thấy những đàn chim bay lượn tự do, tự nhiên tôi ganh tỵ và thèm được như chúng. Khi đó tôi ngây thơ nghĩ rằng con người cũng có thể bay, và trước khi bay thì phải biết đi đã. Vậy là tôi đã cố gắng tập đi từng ngày. Nhiều khi nền sân xi - măng khiến bàn chân tôi đâu đớn và rỉ máu, nhưng không vì thế mà tôi từ bỏ mọi nỗ lực.

   Lớn hơn chút tôi lại có thêm một ước mơ đó là được đi học. Cứ mỗi tối khi mọi người trong nhà đã đi ngủ tôi lại nằm sấp xuống và lấy tay di vào chiếu vờ như mình đang viết chữ, đang học bài. Tôi đã thầm nhủ là sau này biết đi nhất định phải đi học. May mắn là tôi được đến trường sớm hơn dự định. Khi lên 7 tuổi gia đình cho tôi đi học, Ông nội tôi là người thường xuyên đưa tôi đến lớp, đều đặn mỗi ngày hai buổi ông đưa đón tôi đi học bằng chiếc xe đạp cũ. Ông tôi có tiền sử bị hèn xuyễn nên sau mỗi lần đón tôi về nhà ông đều phải uống thuốc. Nhìn ông như vậy tôi lại thấy thương ông vô cùng, và lại tự hứa sau này nếu đi lại được hoặc có thể bay tôi sẽ không để ông phải vất vả như vậy nữa... Nhưng ước nguyện của tôi chưa thành thì ông không còn nữa. Tôi đau khổ và tuyệt vọng, những tưởng tôi sẽ không thể tiếp tục đi học, nhưng vì còn lời hứa với ông nên tôi không thể bỏ cuộc. Cùng với công việc học tập tôi vẫn ngày tháng rèn luyện mong có một ngày có thể bước trên đôi chân của mình.

   Và mọi sự cố gắng đã được đền đáp, năm 14 tuổi tôi đã tự bước những bước đâu tiên. Cảm giác thật không thể diễn tả nổi, nó giống như tôi đang được bay vậy. Mà không, chính xác là tôi đang bay, tôi bay trong tự do và hạnh phúc vì đã thực hiện được lời hứa với ông. Nhờ những tháng ngày nỗ lực thực hiện ước mơ đó tôi đã hoàn thành việc học tập của mình và đạt những kết quả tốt. Và giờ đây tôi lại đang nuôi dưỡng trong mình một mơ ước cháy bỏng đó là trở thành một nhà văn. Một nhà văn không cần quá nổi tiếng nhưng sẽ giúp tôi được bay trong chính cảm xúc của mình. Tôi tin mình sẽ làm được điều đó.

   Với tôi mọi cố gắng không bao giờ là vô nghĩa!!

Tác giả: Trúc Ngân (Thành viên NHB-Blue Team)
Mới hơn Cũ hơn

Biểu mẫu liên hệ