Tuổi thơ là búp măng non, biết vui, biết đùa, biết học, biết nghe... Quê tôi khi mùa trung thu sắp đến là đường làng ngõ xóm xôn xao đèn hoa sáng rực. Nhóm bạn trai và bạn gái tối đến rủ nhau đi hát ca. Lòng như mở hội vui xuân, bài ca lớn lên cùng năm tháng, trai gái mặt mày hí hửng: niềm vui vẻ đẹp thơ ngây thể hiện rõ trên khuôn mặt từng bạn.
Đêm đã về khuya, chiếc đèn đung đăng chính tay các anh chị phụ trách miệt mài ngắm làm, cả tiếng trống vang xa rầm rộ từng hồi, tiếng hát múa ca sư tử reo lên... Trên trời hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh, cùng với ánh trăng, chú cuội và chị Hằng Nga, tụi mình cứ ước mong: "ai cũng tươi xinh và trẻ đẹp như chị Hằng, có bạn ước mơ mình sau trở thành phi công, cô giáo, nhà nghiên cứu vũ trụ... để sau này khám phá được nhiều điều bí ẩn và giúp ích cho đời". Buổi tập văn nghệ lần đầu với tôi, còn các anh chị thì mấy mùa nay rồi. Tôi nhỏ bé, thân gầy mảnh mai cũng được chị phụ trách chọn múa cá nhân. Khác hẳn với tôi, Hoa, Minh, Huệ , Huy... hơn tôi về độ tuổi, người lớn và biết chăm sóc bản thân. Hoa đã yêu anh bí thư đoàn xã, Huệ yêu Huy còn mỗi mình tôi đơn lẻ. Mới đầu họ thường mỗi tối là rủ tôi đi múa cùng. Ra ngoài đường làng: Hoa, Huệ đã giả vờ quên thứ này thứ kia, mặc cho tôi đi một mình. Đường quê tối mù, tôi đi trong sự run run, sợ sợ vì một mình mà cũng cố can đảm thế. Tôi quá thích ca hát và thích thể hiện bài múa cá nhân. Chị Lan phụ trách nay thấy tôi đi một mình bèn hỏi: Ủa nhóc, nay một mình cũng dám đi hả? Hoa, Huệ... đâu nay không đi. Tôi còn nhỏ ngây thơ chưa biết gì, trong khi các bạn yêu và rất người lớn. Như thường lệ 21h30' là về, tôi vừa ra khỏi sân hội trường. Ở đâu các bạn cũng vừa tới cứ như hẹn giờ, nhóm bạn thường thí dành tôi khi thì cây kẹo, khi thì bỏng ngô. Và dặn tôi về nhà đừng kể chuyện với người lớn, tôi chỉ biết nghe lời và chơi theo.
Rồi ngày trung thu đã đến, nhóm bạn trai gái cùng xóm lại đón một mùa trung thu với biết bao kỷ niệm, bao niềm vui. Nhớ khi xưa ngồi cùng nhau quây quần bên đống lửa, phá cỗ trung thu, cái kẹo, tấm bánh dẻo ngọt bùi, từ tay các Bà các Mẹ nấu cho. Với hương vị từ cây lúa nếp non, từ những hạt gạo trắng ngần, từ mồ hôi nước mắt của Mẹ Cha, đã khắc trong lòng tụi trẻ chúng tôi, yêu thương chia sẻ niềm vui. Bạn nghèo cũng có quà, tuy gói quà nhỏ bé nhưng chứa đựng biết bao tâm tư, tình cảm của lớp người đi trước.
Tôi chỉ mơ ước giá như mình cũng là chị Hằng, được bay nhảy khắp nơi trên khắp mọi miền tổ quốc để cùng vui chơi, ngắm nhìn và có quà trao tặng tới tất cả các em nhỏ. Ý nghĩ thật ngây thơ bồng bột thế, mơ ước khát khao khi mỗi trung thu về, được chơi được vui và nô nghịch không biết thời gian là gì nữa. Kỷ niệm làm tôi nhớ nhất là khi: một mình đứng trước cả một sân khấu lớn, tôi đã kể chuyện câu truyện: "Nàng bạch Tuyết và bảy chú lùn". Trong lúc sân khấu đang vui ồn ã, bỗng chốc lắng nghe giọng tôi cất lên: các bạn nhỏ đôi mắt long lanh lắng nghe, vươn mình như thể bạn đang lạc vào cõi rừng sâu. Không gian như im lìm sâu lắng, chợt tỉnh khi cảnh vật thoắt lên: giọng tôi lúc trầm lúc bổng, như đưa như kéo sâu hơn và xa hơn. Khoảng 10 phút đồng hồ khi câu chuyện kết thúc, là tiếng reo vang cổ vũ của các bác, cô, chú, bạn bè... trong tôi là niềm vui bật khóc, hạnh phúc bởi lần đầu tiên được diễn xuất với vai đầy cảm xúc yêu thương. Ba Mẹ vui thay, con mình nhỏ bé mà đứng trước đám đông cũng mạnh dạn và thật tự tin đó.
Sau mùa trung thu đó, tôi được nhà trường cử làm liên đội trưởng phụ trách các khối các lớp. Tôi đã khôn dần, lớn hẳn khi xưa. Nhiều những hoạt động như: đoàn thanh niên, hội chữ thập đỏ và các chương trình kỷ niệm ngày lễ lớn trong năm, tôi đều thể hiện. Thầy cô, bè bạn như yêu quý tôi hơn. Thứ hai đầu tuần nay vì tôi đi học muộn bởi xe hỏng, học cấp ba xa nhà 3km, không có ai để nhắn gửi . Thầy chủ nhiệm không thấy tôi đâu, cho bạn về nhà tìm báo Ba Mẹ: vì lo lắng, chưa biết đầu đuôi ra sao? Trưa đi học về như mọi hôm, tôi bị một trận đòn ra trò. Còn lớp thì có bạn khác quản hộ cho, tiết đầu chào cờ tôi vắng mặt. Vì không có lý do, Thầy cho tôi tháng đó xếp đạo đức trung bình. Nét buồn trong tôi như rõ trên mắt và mặt, giờ mình có nói hay giải thích rất khó bởi không ai tin mình? Không khí lại bắt đầu căng thẳng giữa tôi với Ba Mẹ, tôi đi học về lần này không còn vui chơi như trước nữa. Ba quản lý giờ chặt hơn. Tôi lại bước vào khuôn khổ khó chịu vô cùng, trong đầu vẫn luôn có ý nghĩ: càng lớn mình càng khổ, biết thế bé như xưa có phải hay không? Giờ mà có phép màu bà Tiên, ông Bụt giúp cho mình để trở về khi xưa thì hay biết mấy.
Tháng ngày học cấp 3 cũng qua nhanh, đám bạn khi xưa, nay đã tìm cho mình một con đường mới. Còn tôi vì yêu trẻ thơ, thích ca hát. Tôi đã trở thành cô giáo mầm non dạy tại xã nhà. Và giờ đây cứ mỗi mùa trung sắp tới, tôi thật xúc động và bồi hồi. Cảm giác như mình sống lại tháng ngày thơ ấu đó, cũng như mơ ước là hóa thân thành nàng Bạch Tuyết xinh xắn biết bao.
Ôi! Tháng ngày đó thật đẹp biết bao, thật ý nghĩa biết bao. Trung thu là nơi hội tụ của trẻ thơ chúng tôi. Mà ai ai cũng muốn tìm về nơi ấy, một nơi thật bình an và thật giản dị. Không có những âu lo, muộn phiền của cuộc sống đời thường. Trung thu như gieo vào lối sống trong tôi tốt đẹp, yêu thương, chia sẻ niềm vui và hạnh phúc.
Các bạn nhỏ thân yêu! Cuộc sống cho ta lớn lên từng ngày, biết vượt qua gian khó, biết học hành chăm ngoan. Ba Mẹ luôn mong cho mình những gì là đẹp nhất trong tương lai. Chúc cho các bạn luôn tươi trẻ, yêu đời và thành công trong cuộc sống.
Hạnh phúc thật giản đơn, hãy giữ lấy những kỷ niệm khó quên đó, bởi chỉ có tháng ngày đó ta mới thấy vô tư nhất và hồn nhiên nhất. Tình đồng đội, bè bạn, như gắn kết với nhau từ thuở ấu thơ.
Yêu nhau năm tháng tuổi thơ.
Khi thì cây kẹo, khi thì bỏng ngô.
Ý nghĩ thật chẳng cao xa.
Miễn sao vui vẻ nô đùa hồn nhiên.
Trung thu là tết cổ truyền.
Mình yêu mình thích ngắm đèn ông Sao.
Yêu sao chú cuội chị Hằng.
Ngày đêm mong nhớ ước mơ tuyệt vời.
Ước cho trẻ em đến trường.
Cùng bè cùng bạn vui chiều có nhau.
Trung thu mình quý bạn yêu.
Năm nào cũng thích, cũng mong có quà.
Tác giả: Tạ Thủy (NHB-Blue Team)