Cớ sao thời gian trôi qua quá mau?”
Có ai đó đã bảo với tôi rằng: “Thứ tốt nhất để khảo nghiệm mọi tình cảm trên đời này chính là thời gian”. Khi đó, tôi nghĩ “Dù có qua bao nhiêu thời gian, chắc chắn tình cảm của chúng tôi vẫn vẹn nguyên như vậy, mãi mãi không đổi thay”. Nhưng hôm nay, sau nhiều năm nhìn lại, tôi nhận ra có nhiều thứ đã thay đổi. Chúng tôi, đã không còn là những cô bé, cậu bé đơn thuần năm nào cùng nhau luyện tập, cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Chúng tôi, đều đã trưởng thành. Trưởng thành, chính là một từ viết ra rất đơn giản nhưng quá trình đến được với nó lại không hề giản đơn.
10 năm trước, chúng tôi hẹn ước cùng nhau trưởng thành. Hẹn ước cùng nỗ lực cho tương lai. Hẹn ước ấy, chúng tôi chưa từng quên. Đó là một lời hứa, cũng là một ước mơ mà chúng tôi mong muốn cùng nhau đạt được. Mỗi ngày, đều sẽ vì lời hứa đó mà quên đi mệt mỏi, mà không ngừng cố gắng. Cả bọn đều vì ước mơ của mình mà chăm chỉ luyện tập.
Nhưng, có lẽ...
Không phải ai cũng hiểu được. Sẽ có lúc vì người này không nhìn nhận những nỗ lực của người kia. Sẽ có lúc vì người này mà hiểu lầm, ghét bỏ người nọ. Cũng sẽ vì ganh đua hơn kém mà xích mích với nhau. Ban đầu, tôi chẳng nghĩ nhiều. Mấy đứa chúng tôi coi nhau như anh em, vốn không hề ganh đua hơn kém. Có lẽ, chỉ là nghĩ sai một chút, hiểu lầm một chút. Có lẽ sẽ sớm tỉnh ngộ thôi, sẽ sớm hiểu rằng ước mơ của chúng tôi là “cùng nhau” tiến bước chứ không phải là “một mình” tỏa sáng.
Nhưng tôi không nghĩ rằng có những người sẽ không hiểu được mong muốn thật sự của chúng tôi mà đặt điều, nói xấu. Không ngờ rằng những xích mích nhỏ nhặt ban đầu ấy lại có thể bùng phát dữ dội thành ngọn lửa thiêu rụi sợi dây tình cảm gắn kết chúng tôi. Lời nói của người này, lời nói của người kia, tin đồn này, tin đồn nọ,... Những lưỡi dao vô hình ấy cứ không ngừng công kích chúng tôi. Đến khi nhận ra, thì chẳng biết tự bao giờ, chúng tôi đã xa cách nhau. Không ngờ được, 10 năm sau, tại nơi chúng tôi hẹn ước chỉ là một mảnh tiêu điều, trống vắng...
Còn đám người chúng tôi, đã mỗi đứa một nơi... Không còn những giây phút thoải mái nói cười cùng nhau. Vô tình gặp lại cũng chỉ trao nhau một cái cúi đầu rất khẽ.
Lỗi tại ai?
Có phải vì niềm tin không đủ lớn?
Có phải vì tình cảm không đủ sâu?
Hay đơn giản là chỉ vì những hiểu lầm nhỏ nhặt đã gieo vào ta nỗi nghi ngờ lẫn nhau?
Gieo vào ta sự ganh ghét, đố kị?
Trái tim thiếu niên vốn yếu mềm, không chịu nổi những lời như dao sắc. Cố kiên cường cũng bởi vì ước mơ. Đạp lên chông gai bước tới cũng vì có niềm tin. Nhưng lời nói ngỡ vô tình như nước chảy lại ghê gớm hơn dao sắc, mãnh liệt hơn lửa cháy, vô hình bào mòn, thiêu rụi đi niềm tin ấy.
Kết cục chính là tất cả đều tổn thương. Tuổi trẻ chính là bồng bột lại thiếu suy nghĩ, nếu có thể bình tĩnh hỏi một câu rõ ràng, có thể bình tâm nghe một lời giải thích, thì có lẽ đã khác. Chỉ là, không thể quay trở lại... Không thể quay về thời niên thiếu ấy... Chỉ có thể nói với chúng tôi của ngày xưa một câu “Thật xin lỗi”.
Tác Giả: Huyền Nguyễn (Thành viên của NHB Blue Team)