Nếu nói cô ấy là một người bình thường, thì cô ấy sẽ thừa nhận bản thân chính là người bình thường không còn gì để bình thường hơn. Nhưng ai nói rằng người bình thường thì không thể làm được đều phi thường, đó là một sai lầm lớn trong mắt người đời.
Năm cô thi vào lớp mười, tất cả mọi người đều khuyên cô chỉ nên thi vào một trường phổ thông bình thường để học, với sức của cô thì cố gắng thế nào cũng không vào được trường chuyên đâu. Cô cười, im lặng. Một tháng sau cô nhận được thông báo trúng tuyển vào trường chuyên, lúc ấy mọi người im lặng. Ba năm sau, thi đại học, cô quyết định thi vào đại học Kinh tế quốc dân, trường top đầu của cả nước. Mọi người lại khuyên cô không nên liều lĩnh như thế, cô lại cười, im lặng. Gần hai tháng sau cô nhận được thông báo nhập học tại ngôi trường top đầu ấy, lúc ấy mọi người im lặng.
Sau bốn năm học tại ngôi trường đại học, cô quyết định đi du học, mọi người lại lần nữa khuyên ngăn, bảo rằng cô không thể lấy được học bổng đâu, làm sao có thể bằng những bạn học khác đã được đầu tư tiếng Anh từ nhỏ, cô lại cười, im lặng. Vài tháng sau, đã có ba trường thuộc top hai trăm của Mỹ (Đại học Brown, đại học Boston và đại học Tufts) gửi giấy báo mời nhập học, lúc ấy mọi người im lặng. Cái mọi người nhìn thấy được chỉ là những rủi ro nếu như cô không thành công vượt qua được, nhưng họ lại không thấy được những nỗ lực thầm lặng của cô. Họ không thấy được để vào được trường chuyên cô đã phải tìm bao nhiêu đề thi chuyên của những năm trước để giải. Họ làm sao biết được cô đã thức trắng bao nhiêu đêm để có thể làm hết từng đề từng đề thi vào đại học. Họ làm sao nhìn thấy cô đã len lỏi qua từng chương trình hoạt động xã hội để có thể có thành tích hoạt động tốt nhất, họ không thấy cô vật vã đến quên ăn để mỗi ngày thuộc được năm mươi từ vựng tiếng Anh. Tất cả những thứ đó, không ai thấy được. Cái họ thấy chính là kết quả cô đạt được, chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, còn bao nhiêu giọt mồ hôi và nước mắt cô đều giữ lại cho riêng mình trong thầm lặng.
Thứ chống đỡ cho cô bao nhiêu năm nay chính là bản thân cô, cô tin vào chính cô. Ở cô có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân, cô tin mình có thể làm được. Cô sợ bản thân nói sai, nên cô rất ít nói. Cô biết bản thân không thông minh nên tất cả cô đều bắt đầu đi từng bước một, từ từ rồi cô cũng đã đi được xa. Cô biết bản thân không phải ưu tú nhất nên cô luôn cố gắng nhất trong giới hạn của bản thân. Cô không đem bản thân so sánh với người khác, cô chỉ so sánh cô của ngày hôm nay liệu có tốt hơn ngày hôm qua không? Hôm nay đã làm tốt hơn hôm qua chưa? Hôm nay đã học được thêm điều gì mới chưa? Bước đi của cô tuy chậm, nhưng chắc chắn, mỗi bước đi cô luôn im đậm dấu chân trưởng thành hơn. Vốn dĩ trưởng thành là một quá trình đầy gian nan và vất vả, có được thì cũng có mất, không mấy ai cũng kiên định bản thân được như lúc đầu, vậy nên hãy cứ từ từ mà đi, rồi tất cả cũng sẽ đến đích thôi.
Ai cũng truy cầu hạnh phúc, có lẽ cô cũng vậy. Ngày mai cô sẽ mặc lên người chiếc váy trắng, nắm tay chàng trai đã bên cô bảy năm, kể cả yêu gần hay yêu xa, đi vào lễ đường. Đây chính là trái ngọt của cuộc tình đầy chông gai, sau bao lần hợp tan, nhưng chưa bao giờ từ bỏ, bởi vì cô tin vào tình yêu của hai người, tin vào chính mình sẽ có ngày có được hạnh phúc.
Tác giả: Lê Hải Duyên (Thành viên của NHB Blue Team)