Thần tượng, hình mẫu lý tưởng - xưa nay nhân gian vẫn thường gọi những con người cao quý, tài giỏi, những con người với biệt tài phi thường, thành tích cao quý ấy là những chuẩn mực mà họ trân quý, ngưỡng mộ. Và có lẽ không có ai trong cuộc đời này là không chọn cho mình một người để noi theo, để học hỏi, để ngưỡng mộ. Có lẽ đối với họ sẽ là một cô ca sĩ xinh đẹp với giọng ca nội lực, một giáo sư tiến sĩ với những thành tích nghiên cứu đáng nể hay một chàng trai từ thực lực của mình gây dựng cả sự nghiệp. Nhưng riêng bản thân tôi, tượng đài ấy trong tôi là Mẹ - người phụ nữ suốt đời hy sinh.
Không hoa mỹ, không từ ngữ kiêu sang, không cần phải dùng những từ có cánh để miêu tả về bà. Chính từ những bình dị chân chất như cuộc đời từng trải của bà đã làm nên tất cả. Một mình gồng gánh cả gia đình khi không còn người bạn đời bên cạnh. Mười mấy năm cứ thế âm thầm tần tão, lo xoay cho con từng giấc ngủ, từng bữa cơm nóng canh ngọt, từng cái áo cái quần chiếc vở, cái cặp sách. Cả đời mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha, không như người ta nhưng luôn cố giữ cho nó tròn trịa và đong đầy. Ở đó thiếu bóng dáng của một người đàn ông nhưng không thiếu hơi ấm của người cha, không thiếu tiếng cười dù còn bộn bề bao âu lo, và đặc biệt không lúc nào vơi đi tình yêu, tình thương, niềm tin. Bởi ở đó cái người ta trao đi cho nhau là sự ân cần chăm sóc, là sự thấu hiểu nâng niu, là sự trân trọng và biết ơn. Những lúc vấp ngã, tôi lại nhớ đến bà, người phụ nữ vai gầy nhưng sức rộng, bao nhiêu khó khăn đã vượt qua, bao nhiêu nỗi đau phải chịu đựng, bao nhiêu cực nhọc tủi hờn đã đi qua cuộc đời, nhưng tôi học được ở bà một điều mà có lẽ không phải ai cũng làm được - đó là luôn giữ nụ cười trên môi. Bởi bà có niềm tin, tin vào con, tin vào bản thân và tin vào cuộc đời này "ông trời sẽ không lấy đi của ai tất cả" chỉ cần luôn cố gắng thì mọi sự nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng. Đúng mà! Cánh cửa này khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra, chỉ cần bạn làm được một điều rắng "bạn tin bạn làm được". Tôi cũng thế! Vì suy cho cùng, mọi thứ quý giá đều được xây bằng niềm tin.
Có thể mẹ không có được tất cả, những thứ người ta có mẹ không có, nhưng trái tim mẹ luôn có niềm tin và tình thương. Cứ như vậy, không phải là bông hoa hồng kiêu sa hay bông hoa tulip sang trọng, bà đã dạy tôi hãy chính là bông hoa dại mạnh mẽ, vươn lên từ mảnh đất khô cằn nhưng luôn ngập tràn tình thương với cuộc đời, vô tư và an nhiên.
Vậy còn bạn, Thần Tượng của bạn là ai? Dù là ai cũng hãy luôn vui vẻ đón nắng mới nhé, vì bạn chỉ làm được mọi thứ khi bạn là chính mình, có niềm tin và tình thương.
Tác giả: Nguyễn Thảo Như (Thành Viên NHB Blue Team)